CÔ DƯƠNG BẤT SINH, CÔ ÂM BẤT THÀNH
CÔ
DƯƠNG BẤT SINH, CÔ ÂM BẤT THÀNH
***
Cô có nghĩa là đơn
chiếc, chỉ có một mà không có hai, mang tính cô quạnh, cô đơn, chỉ có một mình.
Trong vũ trụ mặt
trời thuộc dương, mặt trăng thuộc âm. Ví thử chỉ có mặt trời mà không có mặt
trăng, tức là chỉ có dương mà không có âm thì chỉ có sinh mà không có thành. Vì
bản chất của dương là làm cho sinh và âm làm cho thành. Giống như chỉ có đàn
ông mà không có đàn bà, chỉ có giống đực mà không có giống cái thì liệu người
và vạn vật có tồn tại được không. Vẫn biết rằng dương là trời, là giống đực, là
đàn ông, là sự cứng, nóng, là cao quý, nhưng nếu nó chỉ cô độc đứng một mình
thì trở nên vô vị mà chẳng có ý nghĩa gì cả. Dương là trời cao cả, quý giá,
nhưng chỉ có trời không thôi thì vũ trụ chỉ là một thoảng trống rỗng không có
gì cả. Dương là vua, là cao quý
nhưng nếu vua không có dân thì ai nuôi vua, cao quý hay không, hùng mạnh hay
không là ở chỗ được người dân ủng hộ, được người dân tôn kính và dược dân nuôi
sống. Vì vậy vận dụng Nguyên lý trên nên Khổng Tử dạy rằng: “Dân vi bổn, xã tắc
thứ chi, quân vi khinh” nghĩa là dân là quý nhất vì nó là nền tảng của xã hội,
nó là sứ mạnh của một quốc gia nên dân đứng đầu của mọi sự quý giá. Sau đó mới
tới quốc gia (xã tắc) và cuối cùng mới tới vua (quân vi khinh). Cô dương bất
sinh, cô âm bất thành là một triết lý tồn tại xã hội và ý thức xã hội của mọi
thời đại. Một xã hội muốn tồn tại thì điều đầu tiên là xã hội đó phải có sự đoàn
kết của toàn dân, sức mạnh của xã hội chính là sự đoàn kết. Cô dương bất sinh,
cô âm bất thành là biểu tượng của sự chia rẽ, của sự thất bại về mọi mặt trong
cuộc sống, nó chính là lời cảnh báo của thánh nhân để khuyên ta trong suy nghĩ
và hành động cần phải cẩn trọng.
Âm dương là hai
lĩnh vực đối lập của một vấn đề, nhưng không được tách rời nhau, nếu tách rời
nhau thì đến cả vũ trụ cũng không tồn tại được chứ chẳng riêng gì người và vạn
vật. Dịch lý quan niệm cái tốt đẹp, cái mới, cái tiến bộ thuộc về dương, cái xấu,
cái cũ, cái lạc hậu thuộc về âm. Vì thế nếu được không hiểu thấu lẽ của quy luật
âm dương thì người ta mới trọng dương mà khinh âm (trọng vua khinh dân, trọng
nam khinh nữ) nên thánh nhân mới có cảnh báo là cô dương bất sinh, cô âm bất
thành. Ví như một xã hội mới tốt đẹp hơn, văn minh hơn mới được hình thành
(dương) trên nền tảng của xã hội cũ (âm), đứng trong hoàn cảnh của xã hội mới
thì chúng ta có nên vứt bỏ tất cả những gì mà xã hội cũ đang có, đang tồn tại
trong lòng xã hội mới. Đó là điều cần phải suy nghĩ kỹ và có sự lựa chọn đúng đắn
và chính xác. Muốn làm được điều này thì phải dùng tới lý luận triết học của dịch
lý Đông phương, đó là tấm gương cảnh tỉnh của cô dương bất sinh, cô âm bất
thành. Từ lý luận này buộc ta phải chấp nhận cái hay của xã hội mới mang lại
(dương) đồng thời phải biết kế thừa những cái tốt đẹp mà xã hội cũ đang có,
đang tồn tại trong xã hội mới (âm), làm như vậy là âm và dương đều hài hòa, cũ
thuận để tạo ra được sức sống mới ngày càng thịnh vượng hơn. mới cùng đồng thuận
để tao ra được sức sống mới ngày càng thịnh vượng hơn.
Các bậc tiên nho ở
Việt Nam xưa kia thông hiểu sâu sắc về dịch, nên đưa ra lời khuyên vừa sâu sắc
và đẩy ý nghĩa nhân văn đó là đừng bao giờ “có mới nới cũ”. Lời răn này chính
là nội dung cô dương bất sinh, cô âm bất thành. Xã hội luôn đổi mới, cuộc sống
luôn đổi mới nên tư duy suy nghĩ của con người cũng luôn phải đối mới, có điều
đổi mới như thế nào cho đúng, cho hay, cho tiến bộ và văn minh là điều cần mong
muốn, dịch học khuyên ta đừng bao giờ suy nghĩ một chiều (cô dương hoặc cô âm)
mà phải suy nghĩ theo nhiều chiều thì sự lựa chọn mới sáng suốt và cho kết quả
tốt đẹp.
Tóm lại dịch
khuyên ta phải đoàn kết, phải sáng suốt ngay cả trong nhận thức và hành động.
***
Bài “Tài liệu nghiên cứu”
TRẠCH BẰNG Phong Thủy Sư – Lương Y;
Mọi thắc mắc vui lòng inbox qua zalo theo số ĐT: 0932153031
Nhận xét
Đăng nhận xét