KIÊNG KỊ TRONG VIỆC DẠY NGHỀ, TRUYỀN NGHỀ
KIÊNG KỊ
TRONG VIỆC DẠY NGHỀ, TRUYỀN NGHỀ
Xưa kia, ở các làng xã Việt Nam
vốn có những nghề thủ công, nghề làm thuốc, nghề thợ mộc, nghề địa lý... Để những
nghề này được tồn tại, người ta phải truyền nghề, dạy nghề cho lớp người kế tiếp.
Trong việc truyền nghề, dạy nghề này cũng có những kiêng kỵ như sau:
1/. Kỵ truyền nghề cho người ngoài, cho
con gái
Không phải tất cả các nghề người
ta đều ky truyền cho người ngoài, cho con gái, mà chỉ có một số nghề phải kiêng
kỵ, gọi là nghề gia truyền. Sở dĩ người ta chỉ truyền nghề cho con trai, cháu
trai vì muốn giữ độc quyền về nghề đó, không để lọt ra bên ngoài. Nếu truyền
nghề cho con gái thì sau này con gái đi lấy chồng, bí quyết nghề nghiệp rất dễ không giữ được.
2/. Kỵ truyền dạy hết bí quyết cho học trò
Từ đời xưa đến nay, hầu hết các ông thấy khi truyền nghề, dạy nghề cho học
trò đều không bao giờ truyền hết bí quyết nghề nghiệp. Ông thầy nào cũng giữ lại
cho mình một cái độc đáo, đặc sắc nhất trong nghề nghiệp mà có khi phải trải
qua cả cuộc đời làm nghề mới có được. Ví dụ: Như trong nghề dạy võ, dạy vật bao
giờ ông thầy cũng giữ lại một vài miếng độc đáo nhất để phòng thân; các nghề địa
lý, nghề cầm, nghề số... cũng có những kiêng kỵ như vậy. Sở dĩ người ta kiêng kỵ
như vậy là vì sợ học trò phản lại thấy. Vì vậy, trong dân gian mới có câu chuyện
ngụ ngôn sau, có ý nhắc nhở người thầy về điều này:
Mèo vốn là một con vật nhanh nhẹn, giỏi võ. Mỗi khi bị tấn công, hoặc muốn
tấn công con vật khác, mèo luôn giở những món võ độc đáo này ra nên nó luôn chiến
thắng. Hổ thấy thế liền đến nhà mèo xin được làm học trò. Mèo thu nhận hổ và dốc
lòng dạy hổ những ngón đòn hiểm, vừa có thể tự vệ, vừa có thể tấn công kẻ khác.
Trong quá trình dạy dỗ hổ, mèo vô cùng nghiêm khắc khiến đôi lúc hổ không vừa
lòng, nhưng vì mèo đang là thầy dạy của mình nên hổ đành nín nhịn. Chẳng bao
lâu sau, hổ đã trở thành con vật dũng mãnh và giỏi võ chẳng kém gì mèo. Nó được
các loài vật khác tôn lên làm chúa tể của rừng xanh. Lúc này, hổ mới dở chính
món võ mà mèo đã dày công dạy dỗ nó ra định bắt mèo ăn thịt, nó nói:
- Lão mèo khốn kiếp kia! Ngươi tưởng mình bé nhỏ như thế mà có thể bắt nạt
được ta sao? Suốt bao năm qua, lúc nào ngươi cũng lên mặt với ta, coi thường ta
chẳng ra gì. Sở dĩ ta phải nhịn nhục vì muốn người dạy hết các ngón đòn cho ta.
Nay ta đã là chúa tể rừng xanh, lẽ nào phải gọi một con mèo mướp như người làm
thầy? Để lấy lại danh dự của ta khi xưa bị người khinh rẻ, hôm nhất định ta phải
xé xác ngươi ra làm trăm mảnh. Nói rồi, hổ xông đến vồ lấy mèo. Nhưng mèo đã
nhanh thoăn thoắt trèo lên ngọn cây cao và nói vọng xuống:
Con hổ vô ơn bạc nghĩa kia! Ta sớm biết thế nào cũng có ngày này nên đã
không dạy cho mi cách trèo cây, mà giữ lại để phòng thân. Suốt đời mi sẽ không
bao giờ có được miếng võ này của họ nhà mèo! Mi nên nhớ rằng, ta đã là thầy của
mi thì cho dù ngươi có tài giỏi đến mấy, ta cũng tất có cách để trị mi. Hãy nhớ
lấy điều đó!
*****
TRẠCH BẰNG Phong Thủy Sư – Lương Y ĐT:0913140194 – 0978046529 (Bài khảo cứu).
Nhận xét
Đăng nhận xét