"NHÂN KIỆT" CỤ NGUYỄN ĐỨC CẦN
Cụ Nguyễn Đức Cần
Cụ Nguyễn Đức Cần sinh ngày 29-12-1909 (Kỷ Dậu) ở
thôn Đại Yên - Ngọc Hà - Quận Ba Đình – Hà Nội. Cụ là người có học vấn khá,
thông thạo tiếng Pháp. Cụ hoạt động cách mạng trước năm 1945. Đã từng là đại
đội trưởng đội Lam Sơn, bảo vệ Hà Nội sau ngày toàn quốc kháng chiến. Cuối năm
1946 đầu năm 1947, Cụ đưa vợ con đi sơ tán. Khi đi qua vùng quê Thanh Oai – Hà
Tây, thì sinh bà Nguyễn Thị Sinh. Khi bà Sinh được 3 tháng tuổi, Cụ phải nhờ Cụ
Nguyễn Văn Hồ, ở xóm thượng xã Thanh Mai nuôi dưỡng, vì vậy bà Sinh đã ở lại
làm con nuôi cụ Nguyễn Văn Hồ và sau đó xây dựng gia đình cùng ông Nguyễn Văn
Ảnh ở xóm Bến cùng xã.
Sau năm 1950, từ vùng núi trở về, Cụ sống tại
thôn Đại Yên như một nông dân trồng hoa. Việc Cụ tu luyện thế nào các con không
được biết. Người ta đồn đại rằng, Cụ đã đắc đạo tại đền Và – Sơn Tây (đền thờ
Thánh Tản Viên). Cụ cũng không hề xác nhận hoặc thanh minh. Cụ chữa bệnh cho
rất nhiều người, kể cả người bị bệnh lâu năm như sơ gan cổ chướng, ung thư, …,
kể cả người nước ngoài, kể cả các cán bộ cao cấp. Ai đến nhờ Cụ cũng giúp,
không lấy tiền.
Ông Ảnh (con rể của Cụ) cho biết, ông đã từng
gặp giáo sư Hoàng Phương và giáo sư Nguyễn Phúc Giác Hải đến trao đổi cùng Cụ
Cần. Thời kỳ trước năm 1983 việc làm của Cụ được coi là “khó hiểu” nên các ông
Hoàng Phương, Giác Hải vì thường đến làm việc với Cụ nên cũng bị liên lụy.
Ông Ảnh (con rể cụ), bà Sinh (con gái Cụ) còn
kể cho tôi vài mẩu chuyện về Cụ Cần mà các ông bà càng ngẫm càng thấy lạ:
Cả 2 lần làm nhà, ông bà không hề báo cho bố
vợ biết thời gian làm các việc chính, nhưng đều sắp đến giờ cất nóc thì Cụ từ
Hà Nội về đến nhà con rể ở Thanh Oai để dự giờ cất nóc và thăm hỏi mọi người cứ
như là Cụ nhìn thấy mọi việc từ rất xa.
Sáng 5-8-1972, bà Sinh trở dạ sinh ra cháu
Nguyễn Văn Cánh vào lúc gần sáng, thì 5h sáng đã thấy Cụ Cần vào đến trạm xá
của xã thăm cháu ngoại vừa sinh và thăm con gái.
Khi anh Nguyễn Văn Cánh 5 tuổi, bị bệnh kiết
lị chuyển sang thương hàn, trạm xá xã và bệnh viện chữa cả tháng không khỏi.
Ông Ảnh nghĩ: Bố vợ mình chữa bệnh cho bao nhiêu người sao không đưa cháu đi
nhờ ông chữa trị? Ông mang con (gầy đét) ra nhà bố vợ. Cụ Cần đang tiếp cơm một
số bạn. Cụ vẫn điềm nhiên, còn bắt con rể cùng ngồi uống rượu đã. Cơm xong, Cụ
Cần vẽ vào tờ giấy nhỏ, bảo ông Ảnh mang về nhà thắp hương xong rồi đốt tờ
giấy, lấy tro hòa nước cho con uống. Uống xong, chỉ 20 phút sau, cháu Cánh đi
ngoài tung tóe khắp cả chiếu giường. Ngày hôm sau thì khỏi bệnh.
Có lần nhà ông Ảnh có con lợn nhỏ bị ốm, cán
bộ thú y tiêm chữa mấy hôm không khỏi, con lợn cứ đứng cắm mõm vào phân. Ông
Ảnh lại ra Hà Nội nhờ bố vợ chữa bệnh cho lợn. Cụ Cần lại vẽ loằng ngoằng vào
tờ giấy nhỏ, bảo ông mang về thắp hương rồi đốt tờ giấy này ở cửa chuồng lợn.
Sau khi đốt tờ giấy 20 phút, con lợn ốm đi lại được, bắt đầu muốn ăn. Ngày hôm
sau thì ăn bình thường. Ông Ảnh đã nuôi con lợn này đến 46kg móc hàm.
Trước khi mất 12 ngày, Cụ không làm việc mà
tập trung con cháu, bạn bè về. Cụ kể các câu chuyện và căn dặn các việc hậu sự.
Hầu như Cụ biết trước ngày đó mà không hề có bệnh gì cả.
Cụ nói: “Sắp tới ta về nơi đồng ruộng rộng
rãi cuốc cày cùng nông dân, ta không truyền nghề lại cho ai cả vì không ai
giống ta”. Bà Lê, con gái út của Cụ cũng nói vui: Xin Cụ cho theo để xách
nước tưới hoa, khu mộ phần hiện nay. Cụ đã có ý xắp đặt và dặn không được cải
táng.
Ngày 13-7-1983, Cụ ra đi thanh thảnh. Mãi 3
ngày sau, mọi người mới quyết định đưa thi hài Cụ về đây theo đúng nguyện vọng
của Cụ.
Cụ Nguyễn Đức Cần, khi sinh thời đã tích lũy
được trường năng lượng sinh học, đủ khả năng mở được thiên nhãn, thiên nhĩ nên
đã nhìn được xa, trông được rộng, nghe được những điều bí ẩn nên đã đạt được
những khả năng kỳ diệu, chữa được những bệnh khó hiểu, những bệnh hiểm nghèo
bằng phương pháp thần diệu, cho rất nghiều người, đủ mọi tầng lớp, đã để lại ấn
tượng sâu sắc trong lòng dân.
PTTB ST
Nhận xét
Đăng nhận xét